Những ngày này là những tháng ngày dài đợi chờ, hoài niệm rồi lo lắng. Tự thấy mình đi đường khác, chọn một lối đi chả giống ai mà cũng không rõ mình đang đi tắt hay đi vòng. Thấy xa, xa nhiều thứ, xa nhiều.. người. Ăn trưa với anh bạn cũ người nước ngoài, hắn nói đủ chuyện cũng thấy nhiều thứ chả đồng quan điểm, kẻ đông người tây. Rồi nói về chuyện tình cảm. Luyên thuyên một hồi hắn cười :” Vây, mày trẻ để làm gì? Tao biết mày lại nói mấy cái từ tương lai và sự nghiệp. Rồi 20 năm nữa chắc mày vãn quanh quẩn mấy chữ ấy. Vậy trẻ của mày để làm gì?” Tôi băn khoăn không thể đưa cho hắn hay chính bản thân mình một câu trả lời thuyết phục. Hay nói đúng hơn rằng tôi không dám trả lời. Xa, thời gian phía trước hơi mập mờ.. --- Anh “bạn cũ” của tôi là người có những ngón tay rất đẹp, tôi từng nghe người ta nói, con trai mà tay đẹp thì tài năng. Ừ thì thấy anh cũng tài năng, nhưng tôi thương cho cục băng tan rồi… Với băng hình thành từ mùa đông lạnh nên cứ đông về tôi lại hay tưởng bở băng vẫn còn nguyên vẹn. Cả một chuỗi hẹn thỉnh thoảng ló ra trong đầu Ngồi kể chuyện với đứa bạn ngàn năm, nó thấy tôi cứ quanh quẩn với mấy thứ xưa, cũ nhèm. Hất tay qua mặt tôi nó gắt: Đồ cũ rồi, check lại làm gì? Ngày xưa dài đằng đẵng..